Tôi từng nghe đâu đấy rằng: Chí Phèo yêu Thị Nở Không phải vì bát cháo hành ngon, cũng không phải vì thứ dinh dưỡng trong bát cháo hành ấy, mà là vì tình cảm chứa đựng trong ấy. Khi bạn làm một điều gì đó xuất phát từ tình yêu, bạn sẽ thấy vui, nếu xuất phát từ trách nhiệm hay ép buộc , bạn sẽ để bụng suốt đời. Thế mới nói, điều quan trọng nhất của sự chăm sóc, là tự nguyện. “Đời. Tình” đã bao dung tiếng lòng của tôi thông qua ngôn ngữ thời trang để kể, để hiểu, để cảm thông…
Mạnh mẽ thì chẳng phải điều gì đao to, búa lớn đâu. Với đàn bà, mạnh mẽ là dám buông bỏ. Với đàn ông, mạnh mẽ là dám nhận sai. Giống như đàn ông yêu phụ nữ đẹp, tôi cũng là một người đàn bà yêu đàn ông văn minh. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, những thứ tốt đẹp chỉ đến và đến khi chúng ta tin rằng nó có thật, chúng ta tôn trọng điều đó, và chúng ta sẽ nhìn nói bằng một đôi mắt thiện chí, Tôi đã mơ về một hạnh phúc cho Chí và Nở.
Lục lại tủ quần áo của mình, nhiều món đồ lâu lắm bị lẵng quên theo thời gian, cũ kĩ, rách hỏng , tôi đã ghép thành 1 bức tranh, tạo ra những vết xước vết thương, theo cách riêng của mình để tạo nên “Đời.Tình”
Từ những thứ thân quen nhất, cũ kĩ nhất, dường như đã mục nát, tôi muốn tạo nên hạnh phúc theo suy nghĩ của mình , một Thị Nở đầy những chắp vá, hớ hênh , một Chí Phèo đầy những vết đánh đập, cào xước , áo quần xộc xệch. Lại đưa tạo nên một hạnh phúc của riêng mình.
Nở từ một người đàn bà xấu xí dở hơi đã trở thành một người phụ nữ biết quan tâm và lo lắng cho người khác: “Mình mà bỏ hắn lúc này thì cũng bạc. Dẫu sao cũng đã ăn nằm với nhau! Ăn nằm với nhau như vợ chồng… Đêm qua thổ trận ấy thật là phải biết. Cứ gọi hôm nay nhọc đừ. Phải cho hắn ăn tí gì mới được. Đang ốm thế thì chỉ ăn cháo hành. Ra được mồ hôi thì là nhẹ nhõm người ngay đó mà…”.